CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 434

Dạo này Tân Địch vừa phải ở cạnh mẹ trong bệnh viện, lại bận xử lí

công việc trước khi đi công tác nên ít có thời gian hẹn hò với Đới Duy
Phàm. Lúc này thân mật như thế, hơi nóng của anh phả vào tai cô ngưa
ngứa, cô khó mà không rung động, chỉ cố gắng trấn tĩnh lại, “Bộ dạng này
của anh rất giống đang quyến rũ kẻ khác”.

Đới Duy Phàm cười xoà, kề vào tai cô, giọng trầm khàn và rất mờ ám:

“Tất nhiên. Vốn trời sinh mà không lợi dụng thì chẳng phải là có lỗi với
bản thân, mà còn có lỗi với em đó sao? Đến đây, tận tình hưởng thụ anh đi,
không cần sợ sẽ nghiện đâu!”

“Này này, chưa thấy ai tự sướng như anh!”

“Lần ở Hồng Kông, rõ ràng em có ý nghĩ đó mà!”

Nhắc đến Hồng Kông, Tân Địch vẫn có vẻ thiếu tự nhiên, “Khác mà”.

Đới Duy Phàm nheo mắt nhìn cô, “Lúc đó em định quậy tung rồi bỏ đi

Mặt Tân Địch nóng lên, cô cười khan, nói như van xin: “Anh làm ơn

đừng ai oán thế được không. Em nghe mà nổi da gà lên đây”

Đới Duy Phàm cười đáp: “Còn những thứ nghe sến hơn nữa cơ, không

nghe là tổn thất của em”

Kiểu đối thoại này thực sự rất ấu trĩ. Tân Địch thầm kỳ thị, nhưng

đồng thời phải thừa nhận rằng cô rất thích nghe, “Nói đi nói đi, cũng thử
thách sức chịu đựng của em xem sao?”.

Thế nhưng Đới Duy Phàm bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Ban ngày em

gọi điện thoại cho A Ken, nhờ anh ta giúp anh trông nom em, nếu đánh mất
em ở New York thì phiền lắm”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.