CON ĐƯỜNG TUỔI TRẺ - Trang 130

65. TÍNH RỤT RÈ CẢ THẸN

Tôi quá rụt rè trong giao tiếp, và tôi không thích tự cưỡng bách chính

mình.

Nếu bạn là kẻ ít nói, sao không làm một người lắng nghe tuyệt vời? Bạn

có thể nói với những người khác, “Xin nói với tôi về chính bạn. Tôi muốn
nghe mọi thứ về bạn.” Nếu bạn cố làm cho người ta nghĩ rằng, bạn là một
cái gì đó mà bạn không là, thì việc phát ngôn không gì khác hơn là một sự
tra tấn. Bạn đang như thế nào, bạn cứ sống thực như vậy. Hãy để cho người
ta biết con người thật của bạn – mọi thứ, thậm chí cả những cái mụn cóc
của bạn.

Một số người có tật ưa nói nói lan man một cách vô tâm, mà không nói

điều gì ra hồn cả. Hình như một người ít lời, thì khi họ nói ra, lời nói của họ
có nhiều thực chất và chiều sâu hơn một người mà nói ra chỉ để nghe giọng
nói của chính mình! Một người hành động một cách nhanh nhẹn và hữu
hiệu, thì đáng tin hơn nhiều, so với người chỉ toàn nói suông thôi.

Bạn ít nói hay nói nhiều, điều ấy không quan trọng nhiều cho bằng nội

tâm của bạn có phong phú và có thực chất hay không. Nụ cười duyên dáng
hay một cử chỉ hồn nhiên, nhỏ bé của một người với một trái tim phong
phú, cho dù người ấy im lặng, sẽ “nói” một cách hùng biện nhiều hơn bất
cứ lời nói nào. Và thường khi, những người như thế, sẽ nói ra với thẩm
quyền và sự tự tin vào khoảnh khắc hệ trọng.

Ta luyện tâm để chính mình trở nên hạnh phúc. Nhưng ta cũng luyện tâm

vì hạnh phúc của những người khác. Điều này cho phép ta tiếp cận họ với
lòng từ bi. Rồi, hoàn toàn tự nhiên, ta phát triển năng lực để nói – một cách
tự do và tự tin – cái mà ta muốn nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.