CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 113

Quay trở lại, anh mỉm cười đi về phía xe, mở cửa ghế phụ lái.

Tưởng Tốn nói: “Ngồi đằng sau.”

Hạ Xuyên phớt lờ, chế nhạo: “Soi gương à? Soi ra gì rồi?”

Tưởng Tốn nói: “Phụ nữ soi gương có gì lạ?”

“Phụ nữ?” Hạ Xuyên cụp mắt, quan sát ngực cô một cái: “Ừm…”

Tưởng Tốn nhìn về phía trước, hỏi: “Bây giờ đi đâu?”

Hạ Xuyên nói: “Tối qua cô ngủ không ngon.”

Giọng khẳng định, không phải câu hỏi lúc ăn cơm khi nãy.

Tưởng Tốn nhíu mày: “Có vấn đề gì?”

Hạ Xuyên cười cười: “Tại sao ngủ không ngon?”

“Liên quan gì đến anh.”

“Thực sự không liên quan đến tôi?”

Tưởng Tốn cười: “Anh có bệnh đấy!”

Hạ Xuyên dựa vào lưng ghế, chân đạp đạp tấm lót, cười nhếch mép:

“Muốn lên đỉnh không?”

Tưởng Tốn: “…”

Sắc mặt cô không tốt, nói: “Mẹ nó bệnh anh không nhẹ đâu!”

Hạ Xuyên nói: “Ý của tôi là —— cô có thể mở cửa sổ giống hôm qua,

lái xe bay…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.