A Sùng la to: “Tôi gọi di động của cô ấy tắt máy. Bây giờ tôi ở khách
sạn Lệ nhân, hai người sang đón tôi đi.”
Hạ Xuyên cười nói: “Không phải nói người đẹp sẽ đưa cậu về à?”
A Sùng cũng không sợ mất mặt: “Tôi mới vừa mời người đẹp ăn cơm,
bạn trai cô ấy tìm tới.”
Hạ Xuyên nói: “Bản lĩnh xem tướng đấy!”
“Tôi thích làm vui người khác!”
Không cần Hạ Xuyên nói nhiều, Tưởng Tốn đã quay đầu xe lái về
hướng khách sạn Lệ Nhân.
Không bao lâu, xe đã đến bên ngoài khách sạn Lệ Nhân. A Sùng đứng
hóng gió chỗ đài ngắm cảnh từ lâu, thấy xe tới, vẫy tay kêu: “Ở đây ở đây!”
Mới vừa mưa, mặt đất ẩm nhão, nhiệt độ lại thấp, xung quanh không
có khách du lịch khác.
Hạ Xuyên quay cửa kính xe xuống, la ra ngoài: “Sang đây! Còn muốn
tôi tới đón cậu à?”
A Sùng vội chạy sang.
Tưởng Tốn chống cửa sổ, tùy ý quét nhìn gương chiếu hậu bên ngoài,
đột nhiên trừng mắt một cái, mở cửa xe, đi xuống xe.
Cách mấy chục mét, Tôn Hoài Mẫn thấy Tưởng Tốn đột nhiên xuất
hiện, mặt biến sắc, vô thức lùi ra sau.
Ban nãy cô đi ra ngoài tìm Từ Kính Tùng, muốn bảo anh đưa về.
Nhưng cô tìm một tiếng, hoàn toàn không thấy người. Cô lạnh đến mức run
cầm cập, quả thực không chịu nổi nữa, chỉ có thể về không công.