CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 162

Tưởng Tốn liếc anh ta: “Lưu truyền kiểu này mấy trăm năm vẫn bất

diệt, không phải truyền thuyết thì là gì?”

Hạ Xuyên liếc nhìn A Sùng, cũng nói: “Lừa cậu hay lắm!”

A Sùng la: “Hai người có cần…”

“Yên lặng!” Tưởng Tốn ngắt lời anh ta.

A Sùng không cam lòng muốn nói tiếp, bị Hạ Xuyên liếc một cái sắc

lẹm, đàng hoàng ngậm miệng.

“Ở đây… có người… cứu…”

Hạ Xuyên xoay sang hướng Bắc, nói: “Ở đó!”

“Ở bên đó!” Tưởng Tốn lập tức đi về hướng Bắc.

Giọng nói và động tác của hai người gần như cùng lúc.

A Sùng nhìn bóng lưng hai người họ, rốt cuộc không cam lòng bật ra

một câu: “Hai người có cần phối hợp vậy không!”

Phía Bắc là một dốc núi, trên dốc trồng đầy trúc. Rừng trúc rất sâu,

nhìn từ đỉnh dốc thì không thấy rõ bên dưới có gì, nhưng phía dưới nhất
định có người, vì lần này, ba người họ đều nghe thấy.

Tưởng Tốn vượt qua bụi cây, vịn một cây trúc, la xuống dưới dốc: “Có

ai không ——”

Trên núi thường hay có người đến đào măng hoặc hái rau củ, Tưởng

Tốn lo là dân làng gần đó.

Người dưới dốc trả lời: “Có người! Có người! Cứu tôi với!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.