“Còn muốn xem bao lâu?”
Hạ Xuyên cắn cái chóp thịt trên môi trên của cô, kéo dây kéo áo khoác
cô, nói: “Em vội sao?”
Tưởng Tốn cười khẽ: “Là anh vội.”
“Tôi không vội.”
Hạ Xuyên vuốt ve cô qua chiếc áo len, dùng sức hôn cô. Tưởng Tốn
nhẹ giọng nói: “Toàn là cát.”
Hạ Xuyên nói: “Giúp em tắm.”
“Buồn nôn.”
Hạ Xuyên cười khẽ, lại tiến vào trong miệng cô, không cho cô nói
chuyện. Anh lần vào trong áo cô, bên trong không mặc áo giữ nhiệt, vừa sờ
là lớp thịt trơn mềm. Anh nhớ tới dáng vẻ cô hút thuốc trước đó, ngón tay
anh chạm vào đôi môi ấy ngứa ran, bây giờ ngón tay anh chạm vào lớp thịt
này lại ngứa ran.
Tưởng Tốn không cam lòng bị yếu thế, cũng lần vào trong áo anh.
Thân thể anh nóng hầm hập, tay cô lại lạnh như nhũ băng. Hạ Xuyên đẩy
áo ngực cô lên, nắm lấy một bên, cô run rẩy dưới lòng bàn tay anh.
Hơi thở cô không ổn định, tránh về sau một cái. Hạ Xuyên thuận theo
ý cô, để lại cho cô một chút sức thở dốc. Một tay anh vẫn đang vuốt ve, tay
còn lại cởi quần jean của cô.
Tưởng Tốn bắt lấy cổ tay anh, chậm một bước. Cô phát run dưới tay
anh, định trả đũa, lần mò tới, vật to lớn kia thẳng đứng, nóng hổi.
Hạ Xuyên hung hăng vò cô, gần như tra hỏi: “Ở đây?”