CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 439

Tưởng Tốn mò mẫm dây an toàn, vừa sờ được, phía sau lại thêm một

cái, cả người cô đâm về trước, bên cạnh bỗng có một bàn tay đưa ngang
chặn cô, cô lại ngã sang bên, lập tức kéo tay vịn cửa xe.

Hạ Xuyên chắn giúp cô xong, tay lái không khống chế được lắc một

cái, sự chậm trễ này, chiếc Savannah phía sau lại đụng mạnh một cái, thân
xe nghiêng không thể kiểm soát, lao tới bụi cây ven đường.

Cảnh tượng đó rất quen, tựa như nhiều năm trước đây, cô từng lái xe

chạy bừa trên con đường cát đá, người bên cạnh la lớn: “Tưởng Tốn, em
điên rồi! Mau dừng xe lại!”

Cô không dừng lại, vẫn ra sức đạp chân ga.

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều… Cột sống… Chân… Nguy hiểm tính

mạng…”

“Bệnh nhân không xong rồi…”

“Nhìn tình hình sau khi phẫu thuật…”

“Vẫn đang hôn mê…”

“Giai đoạn nguy hiểm…”

“Tưởng Tốn, cô là đồ thần kinh, hôm nay Cố Nhã tôi để lại lời cho cô

ở đây, nếu Trác Văn chết, tôi bắt cô đền mạng!”

“Cô đi đi! Nếu cháu trai tôi có chuyện không may gì, tôi muốn cô chết

không yên!”

Cậu cố tình lái xe đưa cậu ấy đi chết, tại sao không sợ, tại sao không

có bóng ma tâm lý?

Cậu không gặp ác mộng ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.