CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 520

Phòng ngủ chỉ có một cái đèn tiết kiệm năng lượng nho nhỏ, tia sáng

rất tối, trong phòng có mùi gỗ đàn hương, một cái giường để sát tường, bên
cạnh là một cái bàn đọc sách, hai hàng sách giáo khoa xếp trên bàn, bên
cạnh đó nữa là cửa sổ đóng kín.

Dưới đất có một cái ống nhổ, trên vị trí của bàn đọc sách sát giường có

một cái ly sứ, trên đó cắm một cái ống hút.

Một ông già nằm trên giường, tinh thần chán nản, bên gối xếp một cái

khăn mặt, bên cạnh còn để một hộp khăn giấy.

Bà cụ nhẹ giọng nói: “Thầy Vương, chính là chàng trai này, cậu ấy nói

tới tìm thầy, thầy xem thử có quen không!”

Hạ Xuyên đi mấy bước tới bên giường, ông cụ trên giường chậm rãi

mở mắt.

Hạ Xuyên cười nói: “Thầy Vương, còn nhớ tôi không?”

Người trên giường đột nhiên trợn mắt, tay run run hướng về phía Hạ

Xuyên, trong cổ họng phát ra một tiếng “ức”.

Bà cụ hỏi: “Thầy Vương, thầy còn nhớ không?”

“Ức… Hạ…”

Hạ Xuyên nói: “Đúng, là tôi.”

“Hạ Xuyên…” Vương Vân Sơn rốt cuộc nói ra chữ hoàn chỉnh.

Lúc bà cụ đi ra ngoài, Tưởng Tốn vẫn ngồi trên sofa, đầu trùm cái nón

màu hồng, cúi đầu ngắm sợi tua của Sát Nhĩ Ngõa, nghe thấy tiếng động,
cô ngẩng đầu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.