CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 525

Trong lò lửa không biết đang đốt thứ gì, tí tách một chút, bên ngoài

tuyết rơi nhiều cuồn cuộn, chỗ tránh sương gió nhưng lại tựa như gió sương
khắp trời.

Người trong phòng ngủ kêu một tiếng: “A Văn…”

Trác Văn lên tiếng: “Ông ngoại, con vừa về ạ!” Cuối cùng anh ta nhìn

Tưởng Tốn một cái, rồi mới xoay người, kéo chân trái đi từng bước một về
phía phòng ngủ. Anh ta dường như đã quên vẫn còn một người, mắt nhìn
thẳng đi qua bên cạnh người đó.

Chỉ có người đó thấy được đôi mắt không có tinh thần của anh ta.

Tưởng Tốn luôn nhìn Trác Văn, đến tận khi bóng lưng anh ta biến

mất, một người khác xông vào trong tầm mắt.

Cô thoáng khựng lại, nhìn Hạ Xuyên mặt không biểu lộ cảm xúc gì,

hỏi: “Làm xong chuyện rồi?”

“Chưa, bị ngắt ngang.” Anh nghe ra giọng cô khàn khàn, nói: “Sang

ngồi đi.”

Tưởng Tốn lắc đầu, nghiêng người, dường như muốn đi ra ngoài,

nhưng rất nhanh lại dừng lại, chần chừ ở tại chỗ. Đối diện chính là hành
lang, chỉ cần vài bước là có thể rời khỏi, cô lại nhấc chân một cái, bên kia
Hạ Xuyên đã từ từ đi về phía cô.

Tưởng Tốn quay đầu nhìn, Hạ Xuyên đi tới trước tủ tivi rồi không

nhúc nhích nữa, anh cúi đầu liếc tấm ảnh bày trên tủ, giơ tay đè một hồi, vô
thức dời nó đi một chút.

Hạ Xuyên hỏi: “Vừa vào nhà là đã phát hiện rồi?”

Tưởng Tốn thấp giọng nói: “Ừm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.