“Thật đúng là quá trùng hợp.” Hạ Xuyên cười cười như tự giễu, liếc
một cái về phía phòng ngủ, “Còn khó hơn trúng xổ số nữa, có phải không?”
Tưởng Tốn nói: “Đúng thế.”
Trong phòng ngủ không có động tĩnh gì, Hạ Xuyên đi tới sofa ngồi
xuống, rót ly nước chậm rãi uống, tầm mắt liếc cô. Cô vẫn đứng ngẩn ra đó,
giống như một đứa trẻ bị phạt đứng, lại như vừa mới tỉnh ngủ, mang theo
vẻ mờ mịt, muốn đi là theo bản năng, không đi cũng là theo bản năng. Trên
đường gặp nhiều tình huống hơn đi nữa thì mặt cô cũng không đổi sắc, bây
giờ lại giống như một đứa ngốc vậy.
Hạ Xuyên lấy cái ly khác, rót nước nói: “Sang đây uống nước đi.”
Tưởng Tốn rốt cuộc phản ứng bình thường một chút, thoáng khựng
lại, đi tới ngồi xuống. Hạ Xuyên đưa ly cho cô: “Nước lạnh có thể uống
không?”
“Có thể.” Hai ngày nay cô cũng chưa uống nước nóng được mấy lần.
Tưởng Tốn bưng ly nhấp hai hớp, muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi. Hạ
Xuyên nói: “Tinh thần Vương Vân Sơn không tốt, đầu óc không đủ minh
mẫn.”
Tưởng Tốn thuận theo lời anh, hỏi một cách tự nhiên: “Ông ấy đã đến
mức nào rồi?”
Hạ Xuyên ngẫm nghĩ: “Sắp chết rồi.”
Tay Tưởng Tốn run một cái, nước trong ly lắc ra ngoài.
Một bóng mờ rơi xuống cửa phòng ngủ, Trác Văn đi ra.
Tưởng Tốn cầm ly nước, nhìn anh ta từ xa xa, bốn mắt nhìn nhau. Bên
cạnh, Hạ Xuyên liếc nhìn Trác Văn, lại quay đầu nhìn cô, nhếch miệng lên