CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 702

Đầu Tưởng Tốn ngửa xuống đất, tay nắm lấy mép giường: “Hạ

Xuyên…”

Hạ Xuyên vùi giữa hai chân cô. Tưởng Tốn mất khống chế, đầu ngửa

xuống đất, không nắm được gì cả. Chân cô đá lưng anh, lại khoác lên cổ
anh, giác quan của cô vô cùng rõ ràng, trời đất quay cuồng như tầm mắt của
cô vậy.

Hạ Xuyên kéo cô vào trong giường một chút, hung hăng tiến vào,

Tưởng Tốn thất bại thảm hại.

Sắc trời tối dần, không bật đèn, hai bóng mờ lưu trên cửa sổ kính sát

sàn.

Hạ Xuyên đè chiếc nhẫn bạc trên tay cô, cúi đầu cắn tai cô, thở dốc:

“Thích chiếc nhẫn này không?”

Tưởng Tốn thở hổn hển: “Thích…”

“Con báo thì sao?”

“Thích…”

“Tôi không đền xe em được không?”

“… Không được.”

“Em tới đòi nợ.”

Tưởng Tốn khẽ rên, trở tay nắm lấy cánh tay anh, nắm phải vết thương

của anh, cô buông ra ngay, khó chịu gọi tên anh.

Cô được anh dẫn theo đâm vào kính, dưới người là cao ốc 17 tầng, đèn

đường sáng rực, dòng xe không ngừng. Tưởng Tốn dính sát cửa sổ, hai tay
cào ra một loạt dấu tay trên cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.