Mặt Tưởng Tốn không có vẻ xấu hổ: “Ngủ quên mất.”
Tôn Hoài Mẫn cười khẩy: “May mà cô không ngủ tới chiều đấy.”
Tưởng Tốn cười: “Vậy tôi đi ngủ nướng nữa nhé?”
Tôn Hoài Mẫn còn muốn nói nữa, người đàn ông bên cạnh kéo cô ta
một cái, cười nói với Tưởng Tốn: “Cô Tưởng, lần này chúng tôi mời cô tới
là có chuyện thương lượng, mời cô ngồi.”
Tưởng Tốn cũng không làm khó Tôn Hoài Mẫn nữa, nhân tiện ngồi
xuống. Người đàn ông đó đi đóng cửa, nói: “Tôi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi
tên là Thiệu Bân.”
Tưởng Tốn để mũ bảo hiểm lên trên bàn, nói: “Có chuyện thì nói đi.”
Thiệu Bân cười: “Thực ra trước đây tôi từng gặp cô.”
Tưởng Tốn hiếu kỳ: “Hửm?”
“Tôi từng xem ảnh của cô, một tấm ảnh cô chụp chung với Tiểu Tôn.”
Tưởng Tốn nhớ ra có một tấm ảnh như vậy. Năm ngoái Từ Kính Tùng
đi núi Minh Hà, Tôn Hoài Mẫn cũng đi theo. Mấy người bọn họ chụp ảnh
chung, nhân lúc cô không chú ý cũng chụp cô vào, Tôn Hoài Mẫn còn cực
kì hào phóng in ra đưa cho cô.
Tưởng Tốn gật đầu: “Ờ.”
Thiệu Bân nói: “Cô và Tiểu Tôn là họ hàng, vậy mọi người chúng ta
cũng coi như là bạn, tôi sẽ không nói quanh co, lần này chúng tôi tới, chủ
yếu là muốn xin cô Tưởng giúp cho một chuyện.”
Tưởng Tốn nói: “Nói đi.”