CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 787

Nhà người khác làm tang lễ, người tới chừng bảy, tám bàn, nhà cô một

bàn cũng gom không đủ, tính cả cô và Thạch Lâm, tổng cộng mới năm
người. Tưởng Tốn không mời đầu bếp, tự mình xuống bếp, bận rộn một
trận, nháy mắt cái là trời tối.

Tưởng Tốn quỳ dưới đất đốt mấy tờ giấy, nói với Thạch Lâm: “Chú về

trên núi đi, không cần ở cùng cháu.”

“Một mình cháu làm sao được.”

Tưởng Tốn cười: “Cháu đã bao nhiêu tuổi rồi, cũng không phải là lần

đầu tiên.”

Thạch Lâm nói: “Nói thế nào thì chú cũng xứng được cháu gọi một

tiếng chú, trong nhà có một trưởng bối thì tốt hơn một chút.”

Tưởng Tốn lại đốt mấy tờ giấy, hỏi: “Thân thể cụ Thạch thế nào?”

“Vẫn như vậy, không tốt không xấu.”

“Cho chú xem mắt chưa?”

“Xem rồi.” Thạch Lâm cười, “Không để ý chú. Đúng rồi, hợp đồng

của khách sạn lớn Phú Hà còn một tháng nữa là đến hạn.”

Tưởng Tốn sửng sốt: “Một tháng ư?”

Thạch Lâm gật đầu: “Một tháng, vừa đủ ba mươi năm.”

Tưởng Tốn không lên tiếng, một lát sau, “Đã định sẵn, còn thiếu một

tháng nữa, ông già đến chết cũng không chờ được.”

Hơn mười giờ, Tưởng Tốn vẫn bảo Thạch Lâm về. Thạch Lâm hỏi hai

lần, xác định cô không cần người ở cùng, lúc này mới rời khỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.