CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 786

Thạch Lâm liếc cô một cái, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Bố cháu đi đột

ngột, mọi người đều không ngờ tới. Bác sĩ nói nếu lúc đó ông ấy chịu làm
kiểm tra, thì nhất định sẽ không có vấn đề. Hôm qua ông ấy đoán chừng lại
ngã ở đâu đó, đập trúng đầu, rồi không dậy nổi.”

Tưởng Tốn không lên tiếng, một lát sau mới nói: “Ông ta vẫn chưa

mua đất nghĩa trang.”

“Chú tìm người sắp xếp giúp cháu.” Thạch Lâm khẽ nói, “Bố cháu tuy

là người như vậy, nhưng dù sao thì cũng từng sinh cháu từng nuôi cháu,
nếu trong lòng cháu khó chịu, muốn nói thì cứ nói, muốn khóc thì cứ khóc,
đừng kìm nén.”

Tưởng Tốn nói: “Khóc cái gì chứ, khóc ra mới là lạ đó.”

Thạch Lâm thở dài.

Trên cửa tiệm tạp hóa còn dán tờ quảng cáo cho thuê, di hài đặt bên

trong, phía dưới lót một tấm ván gỗ, xung quanh rải một vòng rơm, quan tài
vẫn chưa đưa đến.

Đã trang điểm qua, thay quần áo, người dưới đất ngủ rất an tĩnh.

Thạch Lâm vỗ vai Tưởng Tốn: “Mấy người trong khách sạn đã tới viếng
ông ấy, cháu xem thử còn thiếu gì không?”

“Không thiếu… Nhang đèn, nguyên bảo trong nhà còn dư.” Đồ chưa

dùng hết một tháng trước, Tưởng Tốn đều chất trong nhà kho phía sau,
không ngờ nhanh như vậy sẽ phát huy tác dụng.

Di hài để ba ngày, sáng sớm ngày mốt đưa đi an táng. Họ hàng đều ở

trấn Minh Hà, Tưởng Tốn đã đi mấy nhà, mọi người nghe nói, ai cũng
không muốn đến. Có mấy nhà nể mặt Tưởng Tốn, gói cho cô hai trăm
đồng. Tưởng Tốn nhận hết, cũng không nói gì nhiều, ngược lại mấy hàng
xóm bên cạnh tiệm tạp hóa sang ăn bữa cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.