CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 817

Hạ Xuyên chờ hai người đó đi xa rồi mới ngồi xổm xuống đất đốt giấy

tiền vàng bạc, liếc tấm ảnh trên bia mộ một cái. Ông lão trên đó giống như
khi anh gặp được lần trước, tóc chải bóng loáng, anh hỏi: “Mẹ em ở đâu?”

Tưởng Tốn chỉ một hướng: “Bên kia.”

Mẹ Tưởng Tốn chôn cất ở bên kia, đi hai phút mới đến. Người phụ nữ

trên ảnh hơn năm mươi tuổi, mái tóc dài mặt trái xoan, năm tháng khắc rất
nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt bà, nhưng bà vẫn là một người phụ nữ xinh
đẹp, Tưởng Tốn di truyền từ bà.

Hạ Xuyên dập đầu lạy bà, vẫn dập đầu lạy một mạch ba cái. Tưởng

Tốn lẳng lặng nhìn, chờ anh đứng lên, cô khom người, một lần nữa phủi bụi
trên đầu gối cho anh.

Phủi xong thẳng người lên, Hạ Xuyên ôm vai cô, hỏi: “Có muốn trò

chuyện với mẹ em không?”

Tưởng Tốn gật đầu, nhìn về phía tấm ảnh trên bia mộ, nói: “Mẹ ơi,

anh ấy là Hạ Xuyên.”

***

Bận rộn cả buổi sáng, mọi người đều đói, Thạch Lâm dẫn bọn họ đi

lên núi ăn cơm trưa. Nhân viên bu cả lại, Thạch Lâm chỉ người Quảng
Đông kia, cười nói với Hạ Xuyên: “Còn nhớ anh ấy không? Lần anh ăn
cơm tất niên ở đây, anh ấy còn hát chung một bài với người khác, mới một
tháng mà hai người đó sắp kết hôn rồi!”

Hạ Xuyên cười nói: “Chúc mừng!”

Mọi người vây quanh một bàn ăn cơm, Trác Văn không đến cùng.

Trên bàn cơm tiếng cười nói vui vẻ, giống như người Quảng Đông kia ngày
mai sẽ kết hôn vậy, ai cũng trêu bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.