CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 818

Chỉ chốc lát sau, điện thoại của người Quảng Đông vang lên, người

bên cạnh cười anh ta: “Anh lấy bài hát ước hẹn làm nhạc chuông lúc nào
vậy!”

Người Quảng Đông nói: “Tôi thích, không được hả!”

Hạ Xuyên nghe được một câu trong lời bài hát: “Cùng là người lưu lạc

chân trời, đồng hành trên con đường của kẻ đau lòng này…”

Anh nhớ bài hát này, lúc đó đã cảm thấy quen tai, thì ra lần đầu tiên

anh nghe được bài hát này là ở trên núi Minh Hà. Hôm đó đống lửa sáng
rực, hoa bỉ ngạn dưới tán cây lẻ loi một mình giống như bây giờ.

Anh nhìn Tưởng Tốn một cái, Tưởng Tốn cười một tiếng.

Con đường đồi núi xuống núi, khúc khuỷu, quanh co dốc đứng, rừng

trúc nối thành khoảng, bầu không khí ẩm ướt, làn gió ấm áp thổi vào mặt.
Một đêm không ngủ, trở lại tiệm tạp hóa, Tưởng Tốn dẫn Hạ Xuyên đi
thẳng lên lầu. Hai người tắm qua loa một cái, Hạ Xuyên quấn khăn tắm rồi
đi ra ngoài.

Phòng của Tưởng Tốn rất nhỏ, vào cửa là một cái tủ quần áo màu nâu,

một cái bàn đọc sách trước cửa sổ, một cái giường đơn bên tường, sàn nhà
gỗ trở nên cũ kĩ, có mấy chỗ đạp lên đã lỏng lẻo.

Hạ Xuyên hỏi: “Có mệt không?”

Tưởng Tốn bật máy sưởi, lắc đầu nói: “Tàm tạm, mệt quá mức rồi.”

Hạ Xuyên quan sát căn phòng, ngồi xuống mép giường, lấy một quyển

sách trong góc bàn, lật nói: “Tiếng Anh cấp bốn ư?”

Tưởng Tốn nói: “Sách hồi đại học em bán cả rồi, chỉ giữ lại quyển

này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.