CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 95

sổ, tựa như cánh chim quất vào mặt, thịt bàn tay hõm cả vào.

A Sùng ngã sang bên phải, la to: “Ông trời của tôi ơi——”

Gió lạnh thổi vào, ngay cả nói chuyện cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Hạ Xuyên bị gió quất nheo mắt lại, áo khoác sát người cũng phồng

lên, bên tai là câu “Kích thích không” cười mỉm kia. Anh thấy khuôn mặt
tươi cười hể hả của Tưởng Tốn trong gương chiếu hậu.

Xe tiến tới nhanh như chớp. Cô thậm chí không cần nhìn đường,

không cần suy nghĩ, tay và chân cô có ý thức của mình, dễ dàng khống chế
phương hướng và chân ga. Núi có cao hơn chút nữa, cô cũng có thể lái lên
trời, đi thẳng lên.

Hạ Xuyên dựa về trước, tay trái vịn lưng ghế, vượt qua Tưởng Tốn,

tay phải nắm tay lái.

Trên tay lái màu đen có ba bàn tay, hai bàn tay nhỏ và trắng, một bàn

tay rộng và đen.

Hạ Xuyên đón gió, nheo mắt lại, hạ giọng cười nói: “Khiến đàn ông

hưng phấn có thể không phải là chuyện tốt gì đâu.”

Tưởng Tốn dùng sức đánh tay lái, tay lái nhích một chút rồi giống như

mọc rễ, không nhúc nhích được nữa.

Đằng trước có đường ngoằn ngoèo, xe hiện đang chạy thẳng.

Hạ Xuyên đã khống chế được tay lái.

Tưởng Tốn nói: “Buông tay ra!”

Hạ Xuyên không nhúc nhích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.