CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1116

CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH

LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ)

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

www.dtv-ebook.com

Chương 107+2

Edit: Đào Sindy

Hình như nàng nghe thấy tiếng khóc, là phụ thân hay là mẫu thân?

Ban Họa muốn quay đầu, lại bị nữ quan đỡ.

"Quận Chúa, tân nương tử ra cửa, không thể quay đầu lại."

Ban Họa kéo tay nữ quan ra, nhấc một góc khăn voan lên, nhìn lại sau

lưng. Phụ thân đứng ở bên cửa, lôi kéo tay mẫu thân khóc như một đứa trẻ,
mẫu thân nhìn nàng, dịu dàng trong mắt lao vào lòng ngực, khiến nàng
không muốn tiếp tục lên kiệu hoa.

"Quận Chúa!" Nữ quan hốt hoảng đè khăn voan xuống: "Ngài không

thể tự kiềm chế mở khăn trên đầu."

Ban Họa không nói gì, nàng buông tay đang níu trên vai Ban Hằng ra,

ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

Dưới chân Ban Hằng dừng một chút, xoay người đưa lưng vào để Ban

Họa lên kiệu hoa.

Dung Hà tiến lên làm đại lễ vãn bối với Ban Hoài và Âm thị: "Xin

nhạc phụ nhạc mẫu yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ chăm sóc Quận Chúa thật
tốt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.