"Hầu..." Như Ý định nói với Thành An Hầu, thả Quận Chúa bọn họ
nằm xuống, có sao đâu.
Nhưng Thành An Hầu lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nàng tự giác
ngậm miệng lại. Đợi nàng và Ngọc Trúc đi ra khỏi phòng, mới giật mình
trên ót đều là mồ hôi.
"Như Ý tỷ tỷ, chỉ để mình Thành An Hầu trong phòng, có phải không
quá thỏa đáng không?" Ngọc Trúc nhỏ giọng nói: " Chúng ta có nên đi vào
hầu hạ không."
"Không cần. " Như Ý hít sâu một hơi: "Nếu Quận Chúa muốn chúng
ta lưu lại, trước khi nàng ngủ đã mở miệng."d^đ^lqd
Huống chi lấy nhân phẩm của Dung Bá Gia, sẽ không tạo ra chuyện
gì, có các nàng và mấy vị nữ hộ vệ thủ bên ngoài, y cũng không thể làm gì.
Dung Hà chưa bao giờ thấy lúc Ban Họa suy yếu như vậy, ngày
thường nàng giống như hồ ly mạnh mẽ tràn trề, nơi có nàng, tồn tại sáng rỡ
nhất. Không ai có thể chân chính coi nhẹ nàng, hoặc nói, chỉ cần có nàng ở
đó, rất nhiều người rất khó dời đi chú ý người khác.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Họa Họa yếu ớt như thế, y có loại xúc
động muốn nhập nàng vào thân thể mình, nhưng lại sợ siết đau nàng, chỉ có
thể cẩn thận từng li từng tí ôm lấy, không chịu buông tay ra, lại không dám
dùng quá sức.
Thế gian sao lại có nữ tử tươi đẹp như vậy?
Chỉ cần có nàng, toàn bộ thế gian đều trở nên u ám, chỉ có nàng diễm
lệ như vẽ.
Y chưa từng nghĩ, một ngày nào đó sẽ có một nữ nhân giơ kiếm ngăn
trước người mình, giống như một ngọn núi lớn thay y chắn mưa gió, cản