Việc này thật nói không rõ, coi như không phải Trữ vương bảo người
làm, tất cả mọi người ở Kinh Thành nhìn lại, đều nghĩ do Trữ Vương làm.
Thế là mọi người lại lần nữa cảm khái, Trữ Vương thật sự là phát rồ,
chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc này Tưởng Lạc đang lúc danh tiếng nổi trên đầu sóng, lại đang cãi
nhau cùng Vương Phi. Tưởng Lạc ghét bỏ Tạ Uyển Dụ xen vào việc của
người khác, còn phái người tặng lễ đến phủ Thành An Hầu, Tạ Uyển Dụ
cười đầu óc hắn ta làm việc không đủ dài, không chỉ có bệ hạ và Hoàng
Hậu ban thưởng đồ cho Thành An Hầu, ngay cả Đông cung Thái Tử bị
giam tại, cũng bảo người đưa lễ đến phủ Dung Hà, mặt mũi của y lớn bao
nhiêu ngay cả giữ mặt mũi đưa lễ cũng không muốn? Là ngại tin đồn bên
ngoài chưa đủ nhiều,chưa đủ khó nghe sao?
"Đúng là ta phái người giết hắn thì làm sao?" Tưởng Lạc cười lạnh:
"Hắn là cái thá gì, ta đường đường là Hoàng Tử, chẳng lẽ còn phải xem sắc
mặt hắn mà sống?"
"Nhưng ngươi không giết được hắn. " Tạ Uyển Dụ tuyệt vọng với đầu
óc của Tưởng Lạc: " Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, đêm đó đã lấy được
mạng của hắn rồi. Hiện tại ngươi đánh rắn động cỏ không nói, còn để
không ít người nhận ra động cơ của ngươi, ngươi bảo triều thần nhìn ngươi
thế nào?"
"Ta đâu quản bọn họ nhìn ta, đối đãi ta như thế nào..." Tưởng Lạc xùy
cười một tiến: "Chỉ là một bầy chó, ai để ý chó sẽ nghĩ như thế nào?"
Tạ Uyển Dụ lười nói nhiều với hắn ta, dứt khoát đứng dậy ra khỏi
phòng.
Chó cũng biết cắn người đấy, hơn nữa, những người này coi như đồng
ý làm chó, cũng không nhất định bằng lòng để Tưởng Lạc làm chủ nhân
của bọn họ.