"Vương Phi. " Một tỳ nữ tiểu bước loạng choạng chạy đến trước mặt
nàng ta, nhỏ giọng nói: " Đại công tử phái người đưa tin tới."
Bước chân Tạ Uyển Dụ dừng lại, đuôi lông mày giương lên: "Ngươi
nói Đại công tử?"
"Đúng."
Nàng tiếp nhận cuộn giấy còn nhỏ hơn ngón tay, mở ra xem xét, sắc
mặt cả người tái đi, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía viện sau lưng.
"Vương Phi, ngài thế nào?" Tỳ nữ thấy thần sắc nàng ta không đúng,
lo âu nhìn nàng ta.
"Ta, không sao. " Tạ Uyển Dụ hít sâu một hơi, móng tay chăm chút
sạch sẽ mỹ lệ hung hăng ấn vào trong thịt: "Nhớ kỹ, chuyền về tờ giấy này,
không thể nói cho bất luận kẻ nào biết, bao gồm người phủ Trung Bình Bá,
biết chưa?"
Tỳ nữ có chút sợ hãi gật đầu: "Vâng, nô tỳ nhớ kỹ."
Nàng ta từng chút từng chút xé nát tờ giấy, ném vào trong lọ thủy liên
thật to bên cạnh. Tờ giấy màu vàng nhạt trôi nổi trên mặt nước, giống như
vết bẩn chướng mắt, đâm vào cặp mắt đau nhức của Tạ Uyển Dụ.
"Bộp!"
Nàng ta tát một cú nặng nề trên mặt nước, bọt nước văng khắp nơi,
tung tóe ướt mặt và y phục của nàng ta. Nàng ta lấy tay lưng hung hăng lau
đi nước trên mặt, quay đầu nhìn về phía tỳ nữ bị dọa đến quỳ trên mặt đất:
"Quỳ làm gì, tới đây"
"Vâng." Tỳ nữ nơm nớp lo sợ đứng người lên, không dám nhìn sắc
mặt Tạ Uyển Dụ.