Khi đó Vân Khánh Đế kiên trì xây hành cung này, gây nên không ít
phản đối của mọi người. Nhưng tính tình Vân Khánh Đếlà người khác càng
phản đối lại càng muốn làm, cho nên xây hành cung càng xa hoa, tinh xảo
hơn.
Hành cung xây xong rồi, Vân Khánh Đế hỏi nàng, hành cung này có
đẹp không.
Nàng nói rất tốt, mình rất thích, sau này mình muốn ở một nơi đẹp như
thế.
Vân Khánh Đế thật vui vẻ, còn khen nàng có ánh mắt, giống như ông.
Chuyện này đã qua mười năm, nàng vẫn chưa quên. Bởi vì nàng còn
nhớ rõ, lúc Vân Khánh Đế hỏi nàng vấn đề này, trong đôi mắt mang theo
không cam lòng và phẫn nộ.
Từ đó về sau nàng đã hiểu, Vân Khánh Đế là một người không thích
người khác chất vấn ông, coi như lời thật thì khó nghe, cũng cần lựa chọn
phương thức chính xác, không thì sẽ hoàn toàn ngược lại. Chỉ tiếc nàng
hiểu đạo lý, rất nhiều quan viên triều Đại Nghiệp lại không rõ, nhất định
phải lấy tiêu chuẩn minh quân ngàn năm khó gặp mà đối đãi Vân Khánh
Đế, đây không phải tự tìm phiền toái sao?
Cho nên có đôi khi nàng cảm thấy bộ phận quan viên nào đó không
biết nói chuyện, rõ ràng có thể dùng thủ đoạn uyển chuyển đến thay đổi ý
nghĩcủa Vân Khánh Đế, hết lần này tới lần khác dùng thủ đoạn trực tiếp
nhất, mãnh liệt nhất làm chuyện trở nên rất tồi tệ, tính tình thẳng như vậy,
nếu gặp phải một đại hôn quân, ắt hẳn bọn họ sống không quá ba năm.
"Thì ra là vì vậy." An Nhạc Công Chúa chợt nhớ tới, năm đó hành
cung xây xong, phụ hoàng dẫn theo phi tần được sủng ái trong hậu cung và
Công Chúa đi du ngoạn hành cung, lúc ấy Họa Họa cũng có mặt, phụ
hoàng quả thực hỏi nàng những lời này, Họa Họa trả lời cái gì nàng không