CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1107

Xắn búi tóc thiếu nữ thành búi tóc phụ nhân, phú quý như đám mây.

Khóe mắt Ban Họa nhiễm một chút son phấn, đuôi mắt giống như hoa đào
nở rộ, mềm mại xinh đẹp.

"Quận Chúa, chúc ngài và Thành An Hầu hoa khai tịnh đế*, bách thủ

tề mi**." Nữ quan vẽ một đoá hoa nở giữa mi tâm Ban Hoạ, có lẽ vì làn da
Ban Họa vô cùng trắng nõn, cho nên đóa hoa này nhìn như lửa cháy, nóng
rực đến làm cho ánh mắt người ta không thể rời.

*Hoa nở cùng một lúc.

**Ý chỉ tôn trọng nhau đến già.

Nữ quan để bút trong tay xuống, cười nói: "Quận Chúa thật sự là quốc

sắc thiên hương."

Ban Họa quay đầu nhìn mình trong gương, cầm lấy bút lông mày vẽ

lông mày hếch lên một chút, lông mày hình dịu dàng lập tức trở nên hếch
lên, nàng hài lòng cười một tiếng, lúc này mới giống nàng. Gì mà nhu tình
như nước, gì mà thẹn thùng kiều diễm, liên quan gì đến nàng?

Dây cài trán đỏ tươi, hồng ngọc chế thành vòng tai, Ban Họa bỗng

nhiên nói: "Trông ta đỏ rực, giống đèn lồng treo ở cửa quá nhỉ."

"Quận Chúa lại nói đùa rồi. " Ngọc Trúc ngồi chồm hổm trước mặt

Ban Họa, thay nàng sơn móng tay, Ban Họa nhìn hai tay trắng nõn sống an
nhàn sung sướng của mình, quay đầu nhìn bọn nha hoàn bận rộn trong
phòng, đại khái nàng là người nhàn nhã nhất phòng này.

Móng tay tô xong, Ngọc Trúc lại bôi lên hai tay Ban Họa một tầng dầu

bảo vệ tay vừa tinh tế tỉ mỉ vừa có mùi hương thoang thoảng, Ban Họa giơ
hai tay lên, bỗng nhiên nói: "Như thế này đã rất tốt rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.