CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1198

thái tổ liền để mọi người cùng nhau rút thăm, thái tổ Ban gia chúng ta vận
khí không tốt, mỗi lần đều rút phải chữ hư tranh nát người khác không cần,
rồi thái tổ không đành lòng, sau khi chủ công xưng đế, ban thưởng thái tổ
Ban gia không ít vàng bạc châu báu, đời thứ nhất nhà chúng ta tích góp là
như thế."

Đế Vương đời đầu tiên của Đại Nghiệp, cũng là một người quê mùa

không có nhiều kiến thức, nghe nói lúc vừa mới bắt đầu giành chính quyền,
ngay cả nhận thức còn không được đầy đủ, ai có thể tin tưởng một người
như vậy, có thể làm Hoàng Đế đây?

Lúc nghe được bốn chữ " Chữ hư tranh nát", bình tĩnh như Dung Hà,

cũng không nhịn được giật lông mày mấy lần. Nhưng nhớ đến loạn thế khi
đó, những tranh chữ cổ vật này, nói không chừng còn không có giá trị bằng
một giỏ hủ tiếu. Khi bụng người còn chưa lấp đầy, đối với người bình
thường mà nói, những tranh chữ này có ích lợi gì?

"Người trong nhà nghĩ có thể chàng sẽ thích những tranh chữ này, cho

nên để ta đem qua. " Ban Họa rủ mí mắt xuống, không nhìn Dung Hà, mà
cúi đầu nhìn cá chép trong nước: "Chờ sau khi Hằng đệ có hài tử, chúng ta
lại phân một nửa cho hắn, thời gian mấy năm này, đủ để chàng có thể vẽ
phỏng theo."

"Đi thôi."

Một bàn tay trắng nõn giơ đến trước mặt Ban Họa.

"Đi đâu?" Ban Họa ngẩng đầu nhìn Dung Hà, trên mặt của y tất cả là ý

cười, cười đến tim Ban Họa mềm nhũn.

"Dẫn nàng đi xem khố phòng của ta."

Ban Họa nháy mắt, bỏ tay vào lòng bàn tay Dung Hà. Dung Hà kéo

nàng lên, hai người tựa như tiểu hài tử, dẫn theo bảo bối của riêng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.