Mặc kệ là nguyên nhân gì, chí ít trong khoảnh khắc trà bị đổ, nội tâm của
nàng ta vô cùng nhẹ nhõm.
"Người nhà của ngươi ta đã cho người khống chế cả rồi, nếu ngươi
đồng ý giao ra chủ sử sau màn, ta sẽ cho người bảo vệ bọn họ thật tốt, nếu
ngươi không chịu mở miệng. " Dung Hà rủ mí mắt xuống: "Ta chỉ có thể để
người nhà của ngươi đi cùng ngươi."
"Ngài nói thật chứ? Toàn bộ người nhà của ta thật sự được ngài phái
người tìm ra?" Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn Dung Hà: "Ngài không gạt ta ư?"
Mặt Dung Hà không chút thay đổi nói: "Tự ngươi chọn."
"Nô tỳ nói. " Tiểu Vũ dập đầu một cái với Dung Hà: "Nô tỳ nói."
" Nô tỳ chính là..."
"Thành An Hầu. " Tưởng Lạc sải bước tiến đến, hắn ta lườm Tiểu Vũ
một cái: "Thành An Hầu thật lợi hại, kiều thê ở nhà hôn mê bất tỉnh, ngươi
lại có lòng dạ thanh thản ở chỗ này thẩm vấn một tiểu cung nữ không quan
trọng gì."
Hắn ta quay đầu dò xét trên người Tiểu Vũ một lần: "Ngược lại có
chút non nớt ngon miệng."
Tiểu Vũ bị dọa đến sắc mặt tái đi, không dám nhìn Tưởng Lạc.
"Không cần để ý tới người không liên quan. " Dung Hà không để ý
đến Tưởng Lạc, thậm chí không đứng dậy hành lễ với Tưởng Lạc, y chỉ
nhìn Tiểu Vũ: "Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi."
"Vâng... Phải..." Tiểu Vũ nhìn Tưởng Lạc một cái, con mắt Tưởng Lạc
âm ngoan theo dõi nàng ta. Toàn thân nàng ta run lên, nhắm mắt lại nói:
"Người sai khiến nô tỳ, chính là Ninh Vương điện hạ."