"Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung, bổn vương gặp
ngươi khi nào?" Tưởng Lạc cười lạnh: "Ngươi chỉ là một cung nữ không ra
gì, dung mạo không đủ diễm lệ, dáng người không đủ uyển chuyển, xem
như bổn vương mắt mù, cũng sẽ không chú ý tới ngươi."
"Thành An Hầu, cung nữ này chửi bới hoàng thất, lẽ ra nên chém
đầu." Bỗng nhiên Tưởng Lạc lớn tiếng nói: " Người tới, đưa cung nữ nói
năng linh tinh làm bại hoại thanh danh bổn vương đi ngay."
"Ninh Vương. " Dung Hà quay người mắt nhìn thân vệ Ninh Vương đi
vào, ánh mắt lạnh lùng: "Nơi này là địa lao Kinh Thành, nếu Vương gia
muốn dẫn người từ nơi này đi, ít nhất phải có lệnh từ Đại Lý Tự và Kinh
Điềm Y."
"Đại Lý Tự và Kinh Điềm Y là cái thá gì, bổn vương muốn dẫn một
người đi, ai dám ngăn cản?"
Dung Hà vắt chéo tay sau lưng, chậm rãi nói: " Đây là Vương gia
không kịp chờ đợi muốn giết người diệt khẩu?"
"Diệt khẩu gì chứ?" Tưởng Lạc làm một thủ thế, để thân vệ lập tức
động thủ cướp người: "Thành An Hầu nói chuyện nên thận trọng hơn."
" Ngược lại vi thần cảm thấy, Vương gia mới phải hành sự thận trọng.
" Tay phải Dung Hà giơ lên, vốn trong địa lao không có bao nhiêu người,
bỗng nhiên tuôn ra rất nhiều hộ vệ, có người Đại Lý Tự, cũng có người
Kinh Điềm Y: "Hôm nay có vi thần ở đây, ai cũng không thể mang nàng ta
đi."
"Thành An Hầu, ngươi muốn phạm thượng?"
"Vi thần tận trung chỉ có bệ hạ. " Dung Hà cười như không cười nhìn
Ninh Vương: "Ninh Vương điện hạ muốn hiệu lệnh vi thần, hiện tại chỉ sợ
có chút sớm."