CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1279

Y mặc một bộ cẩm bào màu sáng, trên người không đeo ngọc bội, thần

sắc nhìn có chút tiều tụy, cùng Dung Hà thần sắc uy nghiêm nàng vừa mới
thấy không có nửa điểm tương tự.

"Nàng đừng sợ, ngự y nói, thân thể nàng không có chuyện gì lớn,

dưỡng một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi." Dung Hà sờ lên trán nàng:
"Hiện tại cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?"

"Ta khát..." Ban Họa mới mở miệng, liền phát hiện giọng của mình

khàn đục khó nghe, nàng kinh hãi mở to hai mắt, đây là chuyện gì?

"Đừng lo lắng, ngự y nói cuống họng của nàng bị thương, dưỡng thêm

vài ngày sẽ tốt lên." Dung Hà hôn lên trán nàng một cái, sớm có tỳ nữ bưng
canh ấm đến.

Toàn thân Ban Họa mềm nhũn, đầu vừa choáng vừa đau, giống như có

cái gì đang đục bên trong.

Dung Hà cho Ban Họa uống mấy muỗng canh, thì để bát sang bên.

Ban Họa không dám tin trừng mắt Dung Hà, lúc này nàng mới nằm trên
giường bao lâu, thậm chí Dung Hà ngay cả ăn cũng không cho nàng ăn?

Bị ánh mắt chằm chằm uất ức của nàng nhìn đến vừa đau lòng vừa bất

đắc dĩ: "Ngự y nói, nàng vừa tỉnh không thể dùng quá nhiều thứ, bây giờ dạ
dày nàng còn yếu, không thể lập tức ăn nhiều thứ được. Hai khắc* sau ta lại
cho nàng ăn." d^đ@q/đ

*Hai phút

Ban Họa thấy thái độ Dung Hà kiên quyết, biết việc này không thể

thương lượng, nàng chôn mặt vào mền, không lên tiếng.

Trong phòng rất yên tĩnh, nếu không phải nàng xác định Dung Hà

không hề rời đi, thậm chí nàng sẽ nghĩ trong phòng không có bất kỳ ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.