CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1293

"Còn phải mấy ngày nữa?"

"Hai ba ngày là được."

Vẻ mặt Ban Họa đau khổ nói: "Vậy ít nhất là hai ba mươi canh giờ."

"Chờ nàng khỏi, nàng muốn ăn gì ta sẽ ăn cùng nàng, ngoan nhé. "

Dung Hà lại đút cho Ban Họa một muỗng canh thịt, phần còn dư y một hơi
uống sạch ngay trước mặt Ban Họa, chọc cho Ban Họa đập y một quyền.

"Đã có sức đánh ta rồi, xem ra ngày mai đã có thể ăn ít mì rau rồi."

Dung Hà cười híp mắt kéo Ban Họa vào trong ngực: "Đừng động nhiều
quá, không thì một hồi đầu lại đau."

Ngự y nói, sau khi uống ô đầu thì bị choáng váng là bình thường,

trong sách thuốc ghi chép, có người uống nhầm thuốc này, mặc dù cứu
mệnh về, nhưng người lại trở nên điên điên khùng khùng. Cũng may Họa
Họa kịp thời phun thuốc ra, ngoại trừ mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu
tạm thời không thể sinh hài tử ra, cái khác không có ảnh hưởng gì.

Dỗ Ban Họa vui vẻ xong, Dung Hà nhận được một phong mật tín.

"Chủ tử, chúng ta có nên bẩm báo cho bệ hạ không?"

Dung Hà cười như không cười vứt phong mật thư này vào chậu đồng,

đốt lên nhìn nó cháy từng chút từng chút đến không còn.

"Bẩm báo gì?" Y ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu: "Ta không biết gì cả."

Đỗ Cửu cúi người: "Thuộc hạ cũng cũng không biết gì."

Đầu xuân giờ Tý, lạnh như trời đông giá rét, tiếng gió thổi ngoài cửa

sổ, khiến Vân Khánh Đế tỉnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.