CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1305

giấu nó vào túi, quan binh xét nhà cũng không làm khó ông quá mức, cho
nên ông mới mang được một túi ngân phiếu đầy ắp ra đây.

Ông nhét xấp ngân phiếu vào trong tay Âm Thị, "Phu nhân, số ngân

phiếu này giao cho bà giữ."

Âm Thị không do dự nhận lấy số ngân phiếu, bà nhìn Dung Hà, "Hiện

giờ cha mẹ không tiện đến Hầu phủ, nhờ hiền tế chăm sóc cho Họa Họa
nhiều hơn."

"Xin nhạc mẫu yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ chăm sóc nàng." Dung Hà

làm một lễ vãn bối, cũng không vì hiện tại Ban gia nghèo túng mà tỏ ra
chậm trễ, "Mấy ngày gần đây sức khỏe Họa Họa đã khá nhiều, mỗi bữa có
thể dùng non nửa chén cơm, cũng có thể dùng một ít thịt."

"Đứa bé này kén ăn từ nhỏ, mấy ngày qua, chắc hiền tế đã tốn nhiều

sức lực dỗ dành nó."

"Họa Họa rất tốt, hiền tế không thấy tốn sức chút nào." Dung Hà nở

nụ cười.

Âm Thị thấy hắn như vậy, nỗi lo lắng đang treo trong lòng cuối cùng

cũng rơi xuống.

Thu xếp chỗ ở cho Ban gia xong xuôi, Dung Hà vội vã chạy về nhà.

Dung Hà vẫn chưa biết nên mở miệng nói chuyện Ban gia bị tịch thu tài sản
với Ban Họa như thế nào, hắn lo lắng sức khỏe nàng còn suy yếu, không
biết có chịu đựng được kích thích quá lớn này không.

"Chàng đã về rồi ư?" Ban Họa mặc áo choàng dầy nằm trên ghế quý

phi xem nghệ nhân diễn xiếc. Thấy Dung Hà bước vào, nàng đưa tay vẫy
hắn sang đây, nhưng áo choàng trên người nàng rộng thùng thình, vừa đưa
tay ra đã lộ cả nửa cánh tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.