CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1392

Hôm sau, trời vừa sáng, Dung Hà nghe thấy có tiếng động ngoài cửa,

hắn mặc ngoại bào, mang giày đi ra cửa: "Có chuyện gì?"

Triệu Trọng hơi sửng sốt khi thấy áo choàng của hắn xốc xếch, giày

mang vội, liền nói, "Chủ công, Thạch Tấn tỉnh rồi."

"Ta sẽ đến gặp hắn ngay."

Sau khi Thạch Tấn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong phòng,

trên người đắp chắn bông sạch sẽ, hắn ngây ra một lát liền hiểu: Mình đã bị
phản quân mang đi.

Người hắn rã rời không chút sức lực, cố gắng ngồi dậy, chưa kịp

xuống đất đã thấy một sĩ binh đẩy cửa bước vào, liếc nhìn hắn một cái rồi
lật đật quay người đi ra.

Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Dung Hà đẩy cửa

đi vào.

Nhìn thấy người đến là Dung Hà, Thạch Tấn cười lạnh nói: "Thành

An Hầu quả thật rất có tài cán, không ngờ lại lừa đến huyện Thanh Tùng,
thế nhưng bản lĩnh lớn nhất của ngài không phải lừa được Trường Thanh
Vương tới chỗ này mà là lừa một cô gái thay ngài nhảy vào hố lửa."

Triệu Trọng nghe Thạch Tấn nói như thế, muốn giải thích vài câu thay

Dung Hà, thế nhưngDung Hà ngăn lại.

"Quả thật Ta cũng rất bội phục mình ở điểm này." Dung Hà mỉm cười

nói, "Thạch đại nhân nếu nhìn không quen thì xin thứ lỗi cho, biết sao
được, phu nhân nhà Ta lúc nào cũng tốt với Ta như thế đó, ta cũng đâu biết
phải làm sao."

"Ngài có phải là đàn ông không?" Thạch Tấn căm ghét thái độ dương

dương tự đắc của Dung Hà, "Dung Hà, nếu như ngài còn là một thắng đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.