CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1391

"Hả? Thiếp vừa thuận lợi bắt cóc được tướng quân của địch thủ."

Dung Hà sửng sốt, là tướng quân... Thạch Tấn sao?

"Bắt hắn thì có ích lợi gì, ném hắn ta đi đi." Dung Hà lạnh lùng vô tình

nói, "Hắn chỉ là một tên thất bại, có tác dụng gì với triều đình đâu."

"Vô dụng với triều đình nhưng hữu dụng với chàng mà." Ban Họa

thực lòng nói, "Người này có năng lực, để cho chàng sử dụng cũng tốt."

"Không cần!" Dung Hà thẳng thắncự tuyệt.

Ban Họa:...

Hắn mắc bệnh gì thế?

Cũng may hai vợ chồng không tiếp tục tranh cãi chuyện của Thạch

Tấn, Ban Họa cùng Dung Hà trở về phủ đệ, nàng cởi áo giáp trên người,
ngáp một cái nằm lăn ra giường, "Sao chàng lại tới đây?"

Kế hoạch lúc đầu của bọn họ chẳng phải hắn lưu lại đánh Vĩnh Châu,

nàng đến huyện Thanh Tùng sao?

"Kế hoạch thay đổi." Dung Hà thấy quầng thâm trên mắt nàng, hắn

đau lòng sờ mất nàng, "Đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt sao?"

"Còn phải hỏi ư? Nào là sổ sách này nọ, thiếp xem mà đau hết cả

đầu." Ban Họa đạp giày trên chân ra, giày rơi xuống đất, nàng lười cởi vớ,
mơ mơ màng màng nói một câu "Chàng đến thiếp thấy rất yên tâm." Sau đó
chìm vào giấc ngủ say.

Dung Hà thấy nàng mệt mỏi như vậy bèn cởi tất giúp nàng, dùng nước

nóng lau khô chân nàng, phát hiện lòng bàn chân trắng nõn của nàng có vài
bọng nước, hắn lấy rượu khử trùng chân, nhẹ nhàng phá bọng nước, bôi
thuốc lên, sau đó đắp chắn cho nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.