Nói đến nhà bọn họ và Triệu Gia rất có sâu xa, năm đó Họa Họa chỉ
phúc vi hôn, là Triệu Gia Tam Lang, chỉ tiếc Triệu Gia Tam Lang chết yểu,
mối hôn sự này tự nhiên sẽ không nhắc lại nữa. Những năm này, nhà họ
Ban và Triệu Gia vẫn lui tới như cũ, nhưng quan hệ cuối cùng không bằng
dĩ vãng.
"Đại nhân!"
Nữ nhân trung niên thấy Ban Hoàikhông có phản ứng, bà takhóc càng
thêm thê thảm: "Đại nhân, cầu ngài phát lòng từ bi, giúp dân phụ một tay!"
"Chờ một chút!" Ban Hoài bị nữ nhân này khóc đến có chút nhức đầu:
"Nếu ngươi có oan khuất, thì đi Hình bộ hoặc Đại Lý Tự."
Phụ nhân trung niên sửng sốt một chút, không nghĩ tới đối phương
thậm chí ngay cả lời khách sáo cũng không nói, trực tiếpcự tuyệt bà ta.
"Ta chỉ là một Hầu gia nhàn rỗi, không có thực quyền, lời nói không
dùng được. Coi như ta dẫn ngươi đi nha môn, cũng không ai có phản ứng
với ta." Ban Hoài khoát tay áo: "Ở chỗ này của ta càng tốn thời gian, không
bằng đi đến cổng Đại Lý Tự gõ trống kêu oan."
Nói xong, cũng không đợi phụ nhân trung niên kịp phản ứng, liền bảo
hộ vệ nhấc ba người này sang một bên, ngồi xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Phụ nhân kêu oan:...
Dân chúng vây xem:...
Lần đầu tiên nghe được chính miệng mình nói mình không có thực
quyền, nói chuyện không dùng được.
Ban Họa vén rèm xe lên, nhìn thấy hộ vệ cõng phụ nhân trung niên
sang một bên, thoạt nhìn như không kịp phản ứng, luôn cảm thấy có chỗ