CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 20

bàn: “Nhưng mù lại hay!”

“Ta đã chịu đủ tên thần kinh này, cùng hạng nữ nhân lầu xanh chạy

trốn, bị bắt về rồi, mỗi lần nhìn thấy ta còn bày ra bộ dáng buồn nôn, coi ta
như không phải hắn thì không gả, sỉ diện lớn như vậy, tại sao không đi cầu
hôn Công Chúa?”

“Bởi vì thân phận của hắn không đủ. “ Ban Hằng cùng tỷ tỷ "hợp tác":

“Nhà hắn mặc dù có tước vị, nhưng cũng bắt đầu từ nghèo khổ, công chúa
hoàng gia ai mà thèm hắn chứ?”

“Loại nam nhân khiến hoàng thất chướng mắt này, quay đầu vì hạng

nữ nhân lầu xanh kia, chuyện này nói ra rất có mặt mũi nha?” Ban Họa tức
giận liếc xéo Ban Hằng: “Được rồi, dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ
bị tân đế đoạt đi tước vị phong hào, hiện tại nên ăn thì ăn nên hát thì hát,
nghĩ biện pháp lén giấu của cải, có thể phong quang bao lâu liền phong
quang bấy lâu đi.”

Hôm nay có rượu hôm nay say, nở mày nở mặt lại một năm nữa, dù

sao lấy đầu óc nhà họ, thật không nghĩ ra biện pháp tốt nào.

“Con nói đúng.” Ban Hoài rất tán thành gật đầu.”Ta đã mua cây quạt

cổ lần trước rồi, khi đó mẫu thân con không cho, hiện tại hẳn là không có ý
kiến.”

Dù sao nhà bọn họ có nhiều tiền như vậy, bây giờ không dùng thì bị

niêm phong sẽ không còn cơ hội dùng.

Quả nhiên lần này Ban Hoài lại lấy tiền của Âm thị mà dùng, Âm thị

không do dự đáp ứng ông, thuận tay còn cho ông thêm ngân phiếu hai ngàn
lượng, để ông mua thêm đồ vật gì phù hợp nữ nhu thì mua về.

Người kinh thành đột nhiên nhận ta, gần đây Tĩnh Đình Hầu rộng rãi

hơn, đồ cổ trân quý nào, đồ vật giá trị hơn vạn bạc, Tĩnh Đình Hầu mua đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.