CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 209

"Ôi, nữ nhi ngoan, tay của con sao thế?!" Ban Hoài nhìn thấy cổ tay

Ban Họa vừa đỏ lại xanh, sưng lên một mảng, thanh âm cũng thay đổi: "Có
đau không, có bị thương xương cốt không?"

Vân Khánh Đế liếc mắt nhìn Thái Tử, Thái Tử bước tới chỗ Ban Hoài

đang đảo quanh Ban Hoa:"Hầu Gia, việc này trách ta, không ngăn nhị đệ
lại..."

“Nhị Hoàng Tử?!" Ban Hoài quay đầu nhìn chằm chằm Tưởng Lạc,

biểu lộ trên mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng hai vai xụ xuống, nói với
Vân Khánh Đế: "Bệ hạ, vi thần vô năng, thuở nhỏ văn võ không thành, mất
hết mặt mũi hoàng thất, Nhị Hoàng Tử không thích hai cha con vi thần, sai
tại vi thần, không liên quan Nhị Hoàng Tử. Tiểu nữ bước đi không cẩn
thận, đụng phải cánh tay, vi thần đưa nàng về trị liệu."

Vân Khánh Đế biết Ban Hoài nói lời này, là vì giữ gìn thanh danh cho

lão nhị, chuyện này không khỏi khiến ông nhớ tới khi còn bé. Có một năm
ông không cẩn thận làm bể vật phụ hoàng thích, khi đó phụ hoàng vốn có
tâm tư phế Thái Tử, cho nên ông vô cùng sợ hãi, không nghĩ tới Ban Hoài
biểu đệ đứng ra thay ông gánh nỗi oan ức này.

Về sau ông cảm tạ Ban Hoài, Ban Hoài lại nói mình bị rầy vài câu

cũng không có việc gì, chỉ cần Thái Tử ông không có việc gì thì tốt.

Đã nhiều năm như vậy, Ban Hoài không đề cập tới chuyện đó, mà thời

gian dần qua ông cũng quên đi, nhưng hôm nay nghe Ban Hoài nói lời này,
đột nhiên ông liền nghĩ tới buổi chiều hôm ấy Ban Hoài thay ông gánh tội.

"Biểu đệ ngươi không trách hắn, trẫm lại không thể không phạt hắn. "

VânKhánh Đế giận tái mặt nói với Nhị Hoàng Tử: " Nếu như ngươi đã học
lễ nghi không tốt, thì về cung chép sách đi, trước khi tết đến không được
xuất cung."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.