CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 28

không cưới, hết lần này tới lần khác cùng một nữ tử lầu xanh bỏ trốn, khiến
nàng mất hết mặt mũi: “May mắn năm đó hắn bỏ trốn, nếu không muội sẽ
phải trông một tên hoa tâm nửa mù cả đời.”

Đối với Tạ Khải Lâm nàng từng có hảo cảm, dù sao hắn dáng dấp tốt,

lại biết dỗ người vui vẻ, khi đó nàng nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bảo phụ
mẫu đáp ứng nhà hắn cầu thân.

Về sau nàng mới hiểu được, tin tưởng miệng lưỡi nam nhân, không

bằng tin ban ngày có thể gặp ma. Thời điểm trước khi cầu thân, hắn vừa
quan tâm lại ôn nhu, thời điểm sau này bỏ trốn cùng người khác, lại bày ra
bộ dáng năm đó ta không hiểu chuyện, bây giờ mới tìm được “chân ái”.

Còn có Tạ Uyển Dụ, ca ca nàng ta năm đó từ hôn khiến nàng mất hết

mặt mũi, hiện tại nàng ta còn không biết xấu hổ dùng ánh mắt đó nhìn
nàng, mũi không ra mũi, đây không phải đầu óc có bệnh sao?

“Ban Hương Quân, tất cả mọi người đang làm thơ, sao ngươi không

đến góp vui?” Tạ Uyển Dụ cười híp mắt phất khăn lụa về phía nàng: “Mau
tới đây.”

“Ưm “ Ban Họa không thèm để ý đến Tạ Uyển Du đang tỏ vẻ bằng

hữu thân thiết, lắc đầu một cái, tiếp tục cùng An Nhạc Công Chúa nói
chuyện phiếm.

Thế mà nàng lại không cho Tạ Uyển Dụ chút mặt mũi nào, Tạ Uyển

Dụ cũng có chút lúng túng, nàng ta ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của nhóm
quý nữ, miễn cưỡng gượng cười nói: “Có thể Ban Hương Quân có chút
hiểu lầm với nhà chúng ta.”

Hiểu lầm? Hiểu lầm gì đó?

Tất nhiên là sự kiện bị Tạ gia từ hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.