CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 27

Cuối cùng nàng ta cũng hiểu mẫu thân ở chốn đông người mắng một

số người là tiện nhân, bởi vì hai chữ này mới có thể phát tiết nội phẫn nộ
sắp bùng phát trong lòng nàng ta.

Nơi này của An Nhạc Công Chúa không bao giờ thiếu mỹ nhân, rượu

ngon và món ngon, thiên kim quý nữ đầy sân, một bên nghe các nhạc sư
đàn tấu từ khúc, một bên ngâm thơ vẽ tranh, cũng là khoái ý. Ban Họa từ
nhỏ đã dốt nát, không am hiểu ngâm thơ cũng không am hiểu vẽ tranh, chỉ
có miệng lưỡi xảo trá, nguyên liệu nấu ăn loại nào là cũ, loại nào là mới,
nàng chỉ cần thử một miếng, thì có thể phân biệt được.

“Rượu này được điền trang cho người đem tới, vị thế nào?” An Nhạc

Công Chúa để Ban Họa nếm rượu trái cây.

“Ngon “ Ban Họa ghé đầu vài tai An Nhạc Công Chúa, nhỏ giọng nói:

“ Tỷ thấy Tạ Uyển Du kia không, thời điểm trừng mắt nhìn ta, tròng mắt cứ
như sắp rớt ra ngoài.”

“Thế nào, hai người các muội không chơi cùng nhau được à?” An

Nhạc Công Chúa biết Ban Họa khi nàng mới bảy tuổi, đối với nàng ấy mà
nói, Ban Họa được nàng ấy nhìn mà lớn lên, cho nên tự nhiên tình cảm sẽ
nghiêng về phía Ban Họa.

“Sao muội phải chơi cùng với họ?” Ban Họa nhấp một miếng rượu trái

cây, lười biếng nói: “Các nàng yêu ngâm thơ vẽ tranh, dịu dàng động lòng
người. Tỷ cũng không phải không biết, lúc nào thì muội yêu đọc sách đây.”

“Muội cũng đừng phàn nàn, nếu không phải Tạ Khải Lâm bỏ trốn

cùng người khác, nàng ta sẽ thành tiểu cô tử* của muội.”

Tiểu cô tử: em chồng

“Ai mà thèm gả cho một nam nhân mắt bị mù chứ. “ Ban Họa hừ một

tiếng, nàng đường đường là một Hương Quân đoan trang của Hầu phủ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.