dù sao không bị người ta đoạt đi thì tốt rồi."
"Đúng. " Ban Họa vỗ nhẹ bàn tay: "Từ xưa đã có U Vương phong hỏa
hí chư hầu* vì dỗ dành sủng phi cười một tiếng, hôm nay ta dùng bản chép
tay dụ mỹ nhân vui vẻ, cũng là việc nho nhã."
*nói về một ông vua háo sắc, hôn quân. Trên gg rất dài và cặn kẽ ai
muốn hiểu bấm là ra nhé ^^
Ban Hằng sửng sốt nửa ngày, mới cảm khái nói: "Tỷ, may mà tỷ
không phải nam nhi."
Ban Họa không hiểu quay đầu nhìn hắn.
"Nếu như ngươi là nam tử, nhất định là người phong lưu khắp nơi. "
Ban Hằng lắc đầu: "Vậy cũng không tốt, không tốt."
May mắn Dung Bá gia không nghe được tỷ hắn nói những điều này,
nếu như nghe thấy được, đúng thậtlà chuyện tốt biến thành xấu.
《 Trung Thành Luận " là sau khi danh tướng tiền triều cáo lão hồi
hương, cùng danh sĩ thiên hạ viết nên, bên trong ghi lại đạo vi thần, đạo
làm vua, đạo làm tướng, là tổng hợp vô số kiến thức chi sĩ tiền triều. Nghe
nói sau khi tiền triều hủy diệt, quyển sách này cũng vì chiến loạn mà mất
đi, nếu có người có thể đọc hết quyển, đa số đều là người được giúp đỡ, yêu
như trân bảo, không nghĩ tới... Quyển sách này vậy mà ở Ban gia.
Năm đó tổ tiên Ban gia đến cùng đã làm gì, vì sao vô thanh vô tức để
dành nhiều sách vở trân quý như vậy?
Dung Hà rửa sạch sẽ tay, cẩn thận từng li từng tí lật quyển sách này ra,
vẻn vẹn nhìn một đoạn nội dung, liền nhịn không được vỗ tay xưng diệu,
thật sự mỗi một câu đều là tinh hoa, lời nói mỗi đoạn đều hàm ẩn triết lý