Nghiêm Chân đối với Ban Quận Chúa tình căn thâm chủng**, Ban Quận
Chúa đối với Nghiêm Chân lại lạnh nhạt hờ hững, sau khi Nghiêm Chân trở
về liền bị bệnh, nghe nói uống thuốc cũng vô dụng, Tả tướng phủ sầu vân
thảm vụ***, chỉ còn thiếu cầu xin nữ nhi Ban gia đến nhà bọn họ thôi."
*Xem ởbác gồ nhé ^^
**dạng như nhất kiến chung tình.
***ảm đạm u buồn
"Nghiêm Chân bị bệnh?" Dung Hà nhíu mày: "Mấy ngày trước ở biệt
trang Thạch gia, không phải còn rất tốt sao?"
" Biệt trang Thạch gia thú vị nha?" Trường Thanh Vương lắc đầu:
"Người Thạch và họ giống nhau, không có ý gì. Nhưng Thạch Tấn, nhìn
qua giống một nhân tài."
Dung Hà nhíu mày, lười phản ứng với hắn.
"Đúng rồi, ta mới vừa nói đến Nghiêm Chân bị bệnh. " Trường Thanh
kéo lại đề tài: "Nghiêm gia mời ngự y đến, kết quả ngự y nói đây là tâm
bệnh, uống thuốc cũng không hết."
"Đáng thương cho một mỹ nhân như Phúc Nhạc Quận Chúa, nhưng
dáng dấp đẹp chút, liền đưa tới tai họa này. Đạo lý hôn sự là bên tình bên
nguyện, Nghiêm Chân náo thành dạng này, đơn giản muốn gác Ban gia lên
lò nướng." Trường Thanh Vương loại sách đối với loại mọt sách ngu ngốc
như Nghiêm Chân thì chả có cảm tình gì: "Cho nên lão tử nói phiền nhất là
loại đọc sách ngu ngốc này, cả ngày gật gù đắc ý học vẹt, nhìn thấy mỹ
nhân thật liền không để ý tới gì cả, gì mà lễ nghĩa liêm sỉ, toàn bộ hiếu đạo
nhân đức để sang một bên, khiến một cô nương bị liên lụy vì hắn."