CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 343

Bây giờ đã qua hai mươi năm, cảm giác sợ hãi đó bà ta lại được cảm

nhận thêm một lần nữa.

"Thần phụ bái kiến Trưởng Công chúa." Nghiêm phu nhân cảm thấy

trán mình toát ra mồ hôi dày đặc, bà ta không dám lau, thậm chí không dám
nhìn Trưởng Công Chúa.

"Rắc!" Đây là tiếng chén trà bị lật.

Tí tách.

Bà ta nghe thấy tiếng nước trà từ trên mặt bàn rơi xuống đất, gió lạnh

từ sau cửa vọt vào phòng, toàn bộ chính đường lạnh cực kỳ, Nghiêm phu
nhân nhịn không được rùng mình một cái.

"Ngụy thị. " Giọng nói Trưởng Công Chúa lười biếng vô cùng, mang

theo vài phần lãnh ý: "Hôm nay ngươi đến, là muốn bồi tội với tôn nữ bản
cung sao?"

"Điện hạ, thần phụ..." Nghiêm phu nhân nhớ tới nhi tử bị bệnh liệt

giường, lấy dũng khí ngẩng đầu, nhưng khi đối đầu với hai mắt Trưởng
Công Chúa, cổ họng bà ta như chìm vào bể bông gòn, một chữ cũng nói
không nên lời.

"Nghe nói Nghiêm thị là gia tộc phong nghiêm cẩn nhất, không nghĩ

tới vậy mà dạy dỗ ra loại ăn chơi đùa giỡn khuê nữ, bản cung thấy,nhi tử
nhà các ngươi cũng chỉ là hạng người mưu cầu danh lợi" Bỗng nhiên
Trưởng Công Chúa đứng người lên, đập chén trà bên chân Nghiêm thị:
"Nhà các ngươi dạy nhi tử thế nào, hoang đường như thế, nhưng tự các
ngươi hoang đường cũng không sao, tội gì còn liên lụy tôn nữ vô tội nhà
ta!"

Thân thể Nghiêm thị run lên, kém một chút liền quỳ gối trước mặt

Trưởng Công Chúa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.