CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 353

nhạo trên mặt hồ: "Bây giờ trẫm còn mà họ đã thế, nếu qua sang năm trẫm
băng hà, triều này sẽ có dáng vẻ ra sao đây."

Ao sen cuối thu không nhìn thấy gì, thái giám trong cung đã sớm vớt

sạch tàn lá héo úa, lúc này trong ao sen ngoại trừ nước thì không còn gì,
nhìn quạnh quẽ cực kỳ.

"Bệ hạ đang vào độ tuổi tráng niên, sao lại nghĩ vậy?" Dung Hà vừa

thần bí vừa kinh ngạc hỏi bệ hạ: "Vi thần sợ hãi."

"Ngươi chắc chắn sẽ có một ngày như thế. " Vân Khánh Đế nhíu mày:

"Người khác tung hô vạn tuế,nhưng cũng không sống nổi trăm năm."

"Bệ hạ. " Dung Hà lui về sau một bước, hành đại lễ với Vân Khánh

Đế: "Mong bệ hạ đừng nhắc lại lời này, trong lòng vi thần cảm thấy khó
chịu. Phụ mẫu vi thần mất sớm, những năm này là bệ hạ chiếu cố vi thần,
nói câu đại bất kính, với vi thần mà nói, bệ hạ là trời của vi thần, cũng là
đại thụ của vi thần, trong lòng vi thần, ngài cũng quân Diệc phụ, vi thần tự
biết thân phận thấp, không dám vọng tưởng, nhưng luôn mong thân thể bệ
hạ khoẻ mạnh, vô bệnh vô tai."

Vân Khánh Đế nghe vậy trong lòng xúc động, ông nhớ lại hai năm

trước từng có người nói với ông, Thành An Bá ở Trường Sinh dựng cho ai
đó bia trường, về sau ông bảo người tra mới biết được, trên tấm bia trường
sinh kia là tục danh của ông. Có lẽ thân là thần tử viết xuống tục danh Đế
Vương là đại nghịch bất kính, cho nên Thành An Bá làm cẩn thận vô cùng,
không dám để cho bất luận kẻ nào phát hiện.

Hôm nay nếu như người khác nói với ông những lời này, ông sẽ cảm

thấy người khác đang lấy lòng ông, nhưng Dung Hà lại khác, ông biết đứa
bé nàythật coi ông là trưởng bối thân nhất mà quan tâm, đến mức y luôn
làm việc phong độ nhẹ nhàng, hai năm trước lại làm ra việc lén lút như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.