người vương tử kia xác thực không xứng với vị giai nhân này, cũng khó
trách sắc mặt người Thạch gia sẽ khó coi như vậy.
Nàng nhìn trộm Dung Hà, vị này thật không biết trong lòng Thạch Phi
Tiên ngưỡng mộ y sao? Ngay cả nàng còn nhìn ra Thạch Phi Tiên có mấy
phần tâm tư với Dung Hà, không có khả năng Dung Hà không nhận ra chút
nào.
"Nếu người vương tử này thật có thể cùng nữ tử đại nghiệp làm thông
gia, đồng thời tự nguyện lưu lại đại nghiệp sinh hoạt, đối với đại nghiệp mà
nói là chuyện tốt. " Dung Hà để ý đến Ban Họa đang lén nhìn mình, nụ
cười trên mặt càng tăng nhiệt độ hơn: "Nhưng người này không nên tuyển
Thạch cô nương."
Nữ nhi Hữu tướng đương triều, làm sao cũng không thể gả cho một
người ngoại tộc, trừ phi Hoàng Đế không nguyện ý trọng dụng người nhà
này.
Dung Hà nghĩ có thể Ban Họa sẽ không hứng thú với chủ đề này, cho
nên y cũng không tiếp tục nói hết, mà đột nhiên nói: " Hôm nay Quận Chúa
rất xinh đẹp, lúc ngươi xuất hiện ở cửa điện, Dung mỗ kém một chút thất
thần."
Ban Họa nghe vậy cười đến híp cả mắt: "Là đồ trang sức ngươi tặng
xinh đẹp."
"Mỹ ngọc phối giai nhân, nếu không có Quận Chúa, sao bọn chúng có
thể đẹp đến tận cùng. " Ánh mắt Dung Hà rơi xuống vành tai Ban Họa,
trong lời nói mang theo ý cười: "Đẹp chân chính, là Quận Chúa giao phó
nó."
Ban Họa nghe qua không ít lời khen nàng đẹp, nhưng thổi phòng đến
mức nghiêm túcnhư Dung Hà vậy, ngoại trừ phụ thân nàng, đệ đệ nàng, thì
không có người nam nhân thứ ba.