CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 433

đẹp, Ban Họa vẻn vẹn nhìn một chút liền thích: "Dung Bá gia quá khách
khí, chỉ là viên hoa tai thôi mà."

"Quận Chúa cho tại hạ mượn dù lụa là ý tốt, tại hạ lại làm mất đồ, đây

là tại hạ không phải. " Nụ cười trên mặt Dung Hà càng sâu: "Quận Chúa
không chê chứ."

Ban Hằng ngồi bên cạnh một mặt hờ hững nhìn tỷ tỷ và Thành An Bá

trò chuyện với nhau thật vui, nhàm chán uống một ngụm trà, Dung Bá gia
có ý gì?

"Thế Tử. " Dung Hà như mọc mắt sau ót, biết Ban Hằng nhàm chán,

lại nói chuyện cùng hắn: "Mấy ngày trước đây có một môn nhân không biết
lấy từ đâu ra một con gà chọi, nói là lấy để ta chơi buông lỏng tâm tình.
Nhưng ta không chơi mấy thứ này, trong lúc nhất thời lại không biết làm
sao với con gà chọi kia. Nghe nói Thế Tử có hứng với chọi gà, không biết
tại hạ có thể đưa con gà chọi kia đến quý phủ không? Nếu ngươi không
nhận, tại hạ chỉ có thể để phòng bếp dùng nó nấu canh thôi."

Ban Hằng nghe nói về gà chọi xong, lập tức gật đầu nói: " Tuyệt đối

đừng nấu canh, loại gà này một con phải trên trăm lạng bạc, ngươi cứ việc
đưa tới, ta cam đoan sẽ nuôi nó đến lông sáng cường tráng, vô địch thủ
trong Kinh Thành!"

"Vậy làm phiền Thế Tử rồi." Trên mặt Dung Hà lập tức lộ ra cảm giác

nhẹ nhõm vì giải quyết xong phiền não, vẻ mặt này lấy lòng Ban Hằng. Ai
nói hắn hoàn khố vô dụng, không phải hắn đã giúp Dung Hà giải quyết một
vấn đề khó sao?

Thế nhân luôn dùng thành kiến mà nhìn người, thói quen này cũng

không tốt.

"Đúng rồi tỷ, hôm nay không phải tỷ định đi qua chỗ tổ mẫu sao?"

Mắt Ban Hằng nhìn sắc trời bên ngoài: "Gần trưa rồi, sao tỷ còn chưa lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.