"Nhanh, ngăn nàng lại! "
"Thạch Phó thống lĩnh, nhanh ngăn nàng lại, cẩn thận chớ tổn thương
người!"
Thạch Tấn mới đi ra, nghe được tiếng cấm vệ quân, ngẩng đầu thấy
một con ngựa bay tới chỗ mình, hắn bay người lên trước, giữ chặt dây
cương con ngựa thật nhanh, con ngựa bị đau, móng trước khẽ cong, người
trên lưng ngựa ngã xuống.
Đáng lẽ đám cấm vệ quân thầm kêu lên không ổn, khiến người ta té hư
người thì sao đây?
"Ai làm vướng chân ta đấy?" Hai mắt Ban Họa sung huyết, nhưng ngã
quá nhanh, đầu óc nàng có chút choáng váng, trong lúc nhất thời từ dưới
đất không đứng dậy được.
"Quận Chúa!" Dung Hà nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nhanh chân
chạy đến trước mặt Ban Họa đỡ nàng dậy nói: " Ngươi thế nào?"
Thời khắc này trong đầu Ban Họa, căn bản không ý thức được người
nàng vịn là ai, nàng nắm chặt roi ngựa trong tay, quất về phía con ngựa đã
làm mình ngã, khàn giọng nói: "Cút ngay!"
Khi Thạch Tấn nhìn thấy người ngã xuống là Ban Hoạ, liền ngây ngẩn
cả người, một roi Ban Hoạ quất đến, hắn không có tránh. Cũng không biết
roi này chế thành từ gì, đầu roi quét đến mu bàn tay hắn, đau rát.
"Quận Chúa, chúng ta đi tìm Trưởng Công Chúa trước." Dung Hà
không thèm nhìn Thạch Tấn, cúi đầunói với Ban Họa: " Ngươi có thể đi
không?"
Ban Họa mờ mịt nhìn Dung Hà, run rẩy khóe miệng không nói gì.