CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 444

"Thuỷ Thanh à. " Bà cười nhìn lấy nhi tử: " Hoạ Hoạ của chúng ta tìm

được tiểu lang quân thật tuấn tú, trở về ta sẽ nói cho phụ thân con biết."

"Dạ." Ban Hoài nghẹn ngào dạ một tiếng.

Bỗng nhiên, tay Trưởng Công Chúa vô lực rũ xuống, hai mắt sáng rỡ

cũng chậm rãi nhắm lại, bà mỉm cười mà ngủ, chỉ là vĩnh viễn sẽ không
tỉnh lại.

Ban Hoài hé miệng không ngừng run rẩy, thế nhưng ông không phát ra

được tiếng nào, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống,
giống như nhảy ra ao cá, miệng cực lực há hốc, nhưng lại không biết nơi
nào là cứu rỗi.

"Đức Ninh Trưởng Công Chúa điện hạ... Đi."

"Hầu Gia." Âm thị ôm Ban Hoài vào lòng, vỗ lung ông nhè nhẹ, trên

rồi dưới. Rốt cục, Ban Hoài khóc ra tiếng, giống con yến non mất mẫu
thân, một tiếng so với một tiếng càng tuyệt vọng, từng tiếng đẫm máu và
nước mắt.

Ban Họa kinh ngạc ngồi dưới đất, thấp giọng nỉ non, giống như đã mất

đi lý trí. Dung Hà nắm chặc tay nàng, từng chút từng chút móc mở ngón tay
nàng, mới phát hiện lòng bàn tay nàng đã sớm máu thịt be bét, không biết
lúc nào bị móng tay nàng cấu nát, da thịt dính cùng một chỗ, nhìn thấy mà
giật mình.

"Là ta vô dụng..."

Dung Hà nghe rõ lời Ban Hạ nói, y nắm chặt bàn tay lạnh buốt của

nàng, giọng điệu kiên định nói: "Không trách ngươi, đây không phải lỗi của
ngươi." Y quay đầu lại, nhìn về phía ngự y quỳ ở bên ngoài: " Tay Quận
Chúa bị thương."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.