CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 456

"Ta biết ngươi khổ sở vì chuyện cô mẫu, trong lòng trẫm cũng..." Vân

Khánh Đế vòng qua ngự án, đi đến bên người Ban Hoài, giọng điệu trầm
trọng nói: " Là trẫm hại cô mẫu."

"Bệ hạ, sao người có thể nói như vậy?!" Ban Hoài kinh ngạc nhìn Vân

Khánh Đế, ôm quyền nói: " Lúc vi thần còn rất nhỏ, mẫu thân liền thường
nói bên tai vi thần về người, nói chữ viết người thật tốt, nói người đọc sách
gì, còn hay nói nếu vi thần có một nửa giống người, bà đã đủ hài lòng. Gia
mẫu đã về cõi tiên, trong lòng vi thần mặc dù bi thương khó nhịn, nhưng
đối với mẫu thân vi thần mà nói, có thể bảo hộ người chu toàn, nhất định so
với tính mệnh bà còn là chuyện quan trọng hơn. Nếu người nói như vậy,
chẳng phải cô phụ tình nghĩa mẫu thân vi thần sao?"

Trong lời nói đã có vài phần trách cứ, triều thần vốn không nên nói với

Đế Vương như thế, nhưng với Vân Khánh Đế mà nói, đây không phải mạo
phạm, mà là lời trong lòng Ban Hoài. Cảm động tình nghĩa chân thành của
cô mẫu và biểu đệ, Vân Khánh Đế vỗ vai Ban Hoài: "Thuỷ Thanh, là biểu
huynh ta nói sai."

Câu nói này Vân Khánh Đế không dùng "Trẫm", có thể thấy được khi

ông nói xong lời này, là dùng chân tình để nói.

"Huynh đệ trong nhà không nên nói về hai nhà, cũng không nên nói tạ

ơn hay không tạ ơn. " Vân Khánh Đế để Ban Hoài ngồi xuống nói: " Với
tình nghĩa giữa ta và ngươi, dù phong ngươi làm Quận Vương cũng được,
chỉ là những lão đầu tử Lễ bộ kia cả ngày khoe chữ nói chua, ta cũng chỉ có
thể để ngươi uất ức."

"Vi thần có tài đức gì, lại để bệ hạ khó xử như thế. " Trên mặt Ban

Hoài lộ ra cảm động: "Bệ hạ đối đãi vi thần đã rất khá, nhưng vi thần là
một người hồ đồ, tước vị Quốc Công này..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.