trượng nghĩa phần lớn đều giết chó, phụ lòng nhất là người đọc sách, Dung
Hà đọc nhiều sách như vậy, lỡ như y là một người nam nhân phụ lòng thì
làm sao bây giờ?
Không ổn không ổn, ông ở trong lòng lắc đầu liên tục, quay đầu nhìn
phu nhân Âm thị.
Âm thị trừng lên mí mắt, mỉm cười nói: "Nghe nói Thành An Bá cố ý
cầu hôn nữ nhi vô dụng của ta, việc này..." Mắt Âm thị nhìn nữ nhi, thấy
trên mặt nàng không có bao nhiêu ý e lệ, liền nói: " Nhưng mà việc này
thực sự quá đột nhiên, chúng ta cảm thấy thật ngoài ý muốn."
"Bá phụ bá mẫu, vãn bối thật tâm cầu hôn Quận Chúa, nếu có thể cầu
được nữ nhi Ban gia, vãn bối định toàn tâm toàn ý, đầu bạc không rời.
Cùng Quận Chúa giống như bá phụ cùng bá mẫu." Dung Hà lại hành đại lễ
với Ban Hoài và Âm thị: "Ngày sau nếu dám vi phạm lời thề hôm nay, thì
cứ để vãn bối mất hết thanh danh, cả đời thê lương cơ khổ."
Lời thề thế này đối với một quý công tử nổi danh bên ngoài mà nói,
quả thực là cực kỳ âm độc. Nếu nói gì mà thiên lôi đánh xuống, chỉ sợ
người Ban gia nghe cũng không muốn nghe, bởi vì những lời này đã dùng
nát.
Ban Hằng vội ho một tiếng, nâng khóe mắt liếc qua nhìn Ban Họa, tỷ
hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Ban Họa lén bỏ điểm tâm vào miệng, uống một ngụm trà, sau đó cười
một tiếng với Ban Hằng vô tội.
Đây là ý gì, có bằng lòng hay không? Lại nói, người ta đang cầu thân
đấy, tốt xấu gì tỷ cũng nên tỏ ý thẹn thùng mới đúng chứ?
" Đứa nhỏ này nhà ta không thích thi thư, chỉ sợ không có bao nhiêu
sở thích chung với ngươi." Âm thị cảm thấy mình giờ phút này có chút