CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 471

"Lời Bá giâ thật chu toàn." Âm thị cười: "Loại chuyện quan trọng này,

chúng ta thân là trưởng bối mặc dù rất quan tâm, nhưng vẫn là tâm ý nhi nữ
quan trọng hơn."

Âm thị là một người cởi mở, có lẽ bởi vì lúc trước người nhà mẹ đẻ ép

bà làm những chuyện bà không thích, cho nên bà đối với con gái của mình
ngược lại tương đối thoáng, thậm chí nghĩ đến thật cởi mở, nếu nữ nhi tìm
không thấy lang quân như ý, bà thà rằng không cho nàng gả, cũng không
muốn để nàng chịu khổ.

Nhưng loại tư tưởng này quá ly kinh bạn đạo*, Âm thị chưa bao giờ

biểu hiện ra bên ngoài loại thái độ này, chỉ là thời điểm giáo dục nhi nữ,
khó tránh khỏi lộ ra một ít.

*trái với đạo lý

“Bá mẫu nói có lý. " Dung Hà thở dài với Âm thị, nghiêng đầu nhìn về

phía Ban Họa đang cúi đầu uống trà.

Ban Hoài đứng người lên, vỗ tay áo, thản nhiên nói: "Bá gia, nhà

chúng ta còn đang trong hiếu kỳ, có mấy lời vẫn không nên nói." Nói xong,
nói với Âm thị và Ban Hằng: " Mặt trời trong viện rất đẹp, chúng ta ra
ngoài phơi nắng thôi."

Ban Hằng bất đắc dĩ đứng người lên, liếc mắt nhìn Dung Hà, không

nghĩ tới ngươi là người như vậy!

Cửa phòng lớn mở ra, ba người Ban gia đứng trong sân mắt lom lom

nhìn chằm chằm trong phòng, mặc dù không thể nghe hai người nói gì,
nhưng nếu Dung Hà dám có động tác nào vượt quy củ, ba người này nhất
định sẽ trực tiếp xông vào.

Dung Hà quay đầu mắt nhìn ngoài viện, thở dài nói với Ban Họa:

"Quận Chúa, người nhà của nàng thật tốt với nàng." Thậm chí Dung Hà có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.