CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 472

thể khẳng định, toàn bộ Kinh Thành nhà thương yêu nữ nhi như vậy chỉ sợ
có mỗi Ban gia mà không còn ai khác.

Ban Họa bưng chén trà, nghiêng đầu dò xét Dung Hà, sau một lúc lâu

đặt chén trà xuống, bưng mặt nói: "Dung Bá gia, ngươi thật sự định cưới
ta?"

Bình thường nữ hài tử nhắc đến chuyện này, nhất định hai má sẽ ửng

đỏ, nói năng lộn xộn, thế nhưng Ban Họa rất tỉnh táo, thậm chí còn thừa cơ
nhìn Dung Hà nhiều thêm vài lần. Mặt đẹp, tay đẹp, eo nhỏ chân dài, khí
chất tốt, nam nhân tốt như vậy, lại coi trọng nàng, chẳng lẽ tướng mạo nàng
cực kỳ hấp dẫn người đọc sách?

"Vâng, tại hạ muốn cầu hôn Quận Chúa." Dung Hà thở dài, ngồi trên

ghế nhìn thẳng Ban Họa: " Nếu Quận Chúa bằng lòng gả cho ta, nàng có
thể thường thường đến ở lại nhà mẹ đẻ như cũ, nhưng phải dẫn tại hạ theo
mới được."

Ban Họa nghe nói như thế, rốt cục trên mặt có thêm vài phần xúc

động: " Người đọc sách các ngươi đối với nữ nhân không phải có rất nhiều
yêu cầu sao, còn nói gì mà nữ nhân thường xuyên về nhà ngoại là không
hiền đức?"

"Quận Chúa, trước mặt của nàng, tại hạ không phải người đọc sách,

chỉ là một người ngưỡng mộ nàng trong lòng, muốn cầu nàng gả cho một
nam nhân bình thường mà thôi. " Trên mặt Dung Hà lộ ra vẻ cô đơn:
"Huống chi hiện tại tại hạ không cha không nương cũng không huynh đệ,
Bá phủ trống rỗng ngoại trừ ta thì không có những người khác. Không phải
bởi vì thân phận kiềm chế, thì để tại hạ đi theo Quận Chúa ở lại phủ Quốc
Công, tại hạ cũng đồng ý."

Ban Họa nhớ tới Dung Hà tuổi nhỏ đã không còn phụ mẫu, về sau

ngay cả huynh trưởng cũng mất, trưởng tẩu đã mang thai thấy phu quân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.