CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 473

không còn, dứt khoát ôm hài tử về nhà ngoại tái giá, thân thế xác thực rất
đáng thương.

"Cho nên... Ngươi coi trọng nhà chúng ta tương đối náo nhiệt, cho nên

mới muốn cưới ta?" Đột nhiên Ban Họa cảm thấy, nếu như Dung Hà thật sự
nghĩ như vậy, gả cho y cũng là lựa chọn tốt.

"Không, đây đại khái là yêu ai yêu cả đường đi. " Dung Hà cười nhìn

Ban Họa: "Quận Chúa bằng lòng để tại hạ vào ở nhà mình sao?"

Ban Họa sờ cằm, yên lặng nhìn Dung Hà.

Dung Hà mỉm cười tùy ý nhìn nàng, cặp mắt đẹp như một dòng suối

chảy róc rách dịu dàng, khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu lại
không có bất kỳ tính công kích gì.

"Ý của ngươi là, bởi vì thích ta, cho nên liền thích người nhà của ta?"

Ban Họa đối với câu nói "Yêu ai yêu cả đường đi" này vẫn hiểu, nàng hoài
nghi nhìn Dung Hà, tại sao nàng không cảm thấy Dung Hà thích nàng thế
nào, hay nàng đã bỏ qua gì rồi?

"Vâng." Dung Hà cười.

"Cho nên... Ngươi thích ta ở điểm nào nhất?" Ban Họa không hiểu

cảm thấy mình có chỗ giống thư sinh vô tình trong thoại bản, mà Dung Hà
là nữ lang si tình, một lời thực tình lại bị trao sai nơi.

Sờ mặt, không đúng, không thể bởi vì Dung Hà lớn lên đẹp hơn

Nghiêm Chân, nàng phải ra quyết định cho đúng, nàng không thể nông cạn
như thế!

"Quận Chúa rất đẹp, dù là hoa đào tháng hai hay ba, như ngôi sao trên

trời, như tuyết tháng mười hai, cũng không bằng sự xinh đẹp của Quận
Chúa. " Dung Hà chỉ vào ánh mắt của mình: "Đôi mắt của Quận Chúa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.