CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 477

Ban Hoài và Ban Hằng cùng nhau im lặng, thành thành thật thật đứng

sau lưng Âm thị, không dám nhiều lời thêm một chữ.

Lúc này trong phòng, Ban Họa nửa ngày không mở miệng, nàng cúi

đầu nhìn tay Dung Hà, ý tứ không tốt nhìn mặt y: "Ta cảm thấy ngươi nên
nghĩ kĩ, chuyện trọng đại như vậy nên nghĩ thật kĩ đó nha."

"Quận Chúa có chỗ nào không hài lòng với tại hạ không?" Hai mắt

Dung Hà xinh đẹp nhìn Ban Hoạ, thấy Ban Họa kém chút nữa đưa tay sờ
mặt đối phương.

"Nếu như ta có chỗ nào làm chưa tốt, ta bằng lòng vì nàng mà thay

đổi."

"Dung Bá gia. "Mặt Ban Họa biểu lộ sâu xa nhìn Dung Hà: "Ta đã cho

ngươi cơ hội."

Dù tâm tư Dung Hà thâm trầm, nghe Ban Họa câu nói này, cũng có

chút phản ứng không kịp, đây là ý gì?

Ban Hoạ đứng khỏi đệm bước lên vỗ vai Dung Hà, thở dài nói: "Được,

ta đồng ý với ngươi." Người trẻ tuổi, cho ngươi cơ hội đào tẩu, ngươi
không nắm lấy, sau này không thể trách nàng.

Tai hoạ đã giáng xuống một tuyệt thế mỹ nam tử, tội lỗi tội lỗi, sau

này nàng sẽ tận lực đối xử thật tốt với y, đền bù tổn thất cho y thoả đáng.

"Đa tạ Quận Chúa!" Trên mặt Dung Hà lộ ra nụ cười xán lạn: "Ta nhất

định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, sẽ không để nàng chịu chút uất ức nào."

Nhìn nam nhân trước mắt cười đến ngu ngốc, trong lòng Ban Họa có

chút đau xót, cũng không biết năm năm sau đến tột cùng lại biến thành bộ
dáng gì, có phải nàng đã hại y? Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, đời này
nàng làm gì cũng hài lòng, ngay cả chuyện này cũng là một lựa chọn ích kỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.